Những cơn mưa chuyển mùa đang dần thay thế cái oi bức của khí trời, trên tán cây phía xa kia, sắc đỏ hoa phượng đã bừng dậy, rực rỡ, ấm nồng cả góc phố thân quen. Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát mà giờ đây chỉ còn đếm ngược trên đầu ngón tay nữa thôi là ghế đá, sân trường, phấn trắng, Thầy Cô, bạn bè…. chỉ còn trong kí ức.
Nhớ ngày nào “chân ước chân ráo” mới bước vào trường, quên sao được cái cảm giác bồi hồi, ngỡ ngàng xen lẫn chút lo sợ và chút thẹn thùng trước Tăng Ni sinh và quý Giáo Thọ của ngôi trường Trung cấp Phật học. Vậy mà giờ đây tất cả như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Góc phượng già cuối hành lang, hương hoa sữa thơm nồng ngoài cửa lớp, tôn tượng Quán Thế Âm uy nghiêm giữa sân chùa, hàng hoa sứ lượn quanh bao vây tháp Tổ, khoảng sân trường ngập nắng đầy hoa và gió ríu rít những tiếng chim non.
Ngày hôm qua, khi bước vào ngôi nhà Sơ cấp, nhìn bao gương mặt xa lạ, trái tim nhỏ bé của tôi chợt đập những nhịp liên hồi, run sợ tự hỏi không biết 52 gương mặt xa lạ kia có làm cuộc sống của tôi trở nên vui vẻ ngập tràn những yêu thương như lũ bạn ở trường thế học hay không?
Và bất ngờ thay khi tôi phát ra trái tim nhỏ bé khi xưa của tôi giờ là một vũ trụ bao la không giới hạn, 52 gương mặt xa lạ ấy giờ đang hiện hữu trong từng góc nhỏ, từng ngăn bí mật nơi trái tim tôi. 52 gương mặt 52 tính cách khác nhau: một Liên Hạnh “cây sậy” dịu dàng, một Lương Chơn đáng yêu, một Đức Tâm tốt bụng, hay một Minh Tĩnh hết lòng vì bạn bè.
Nhớ lắm những giây phút bạn bè bên nhau với biết bao kỉ niệm, nhớ những lần Hội thảo ở trường, từng tiếng reo hò đến khản giọng, từng cái siết tay của học Ni non dại ngây ngô….. Nhớ cả những giây phút đang to nhỏ của học Ni về mấy học Tăng sáng nay sao nghỉ học…..
Ngày lại ngày trôi qua, mỗi ngày đến lớp là một ngày tôi nhận thêm một yêu thương từ những điều tưởng chừng như giản đơn trong ngôi nhà ấy. Tôi nhận ra đằng sau vẻ ngoài nghiêm nghị dáng vẻ cao lớn của Cô Chủ nhiệm là một trái tim ấm nồng, là một nụ cười hiền như ông Bụt, là mong mỏi những đứa học trò chúng tôi có thể đạt được những kết quả thật cao nhất là trong kì thi quyết định sắp tới. Lo lắng là thế, quan tâm yêu thương là thế nhưng đã bao lần những đứa học trò ương bướng, nghịch ngợm chúng tôi làm Cô buồn, phiền muộn. “Cô ơi! Chúng con xin lỗi cô!”.
Đâu đó vang lên lời hát “nếu có ước muốn trong cuộc đời này”, tôi mong ước thời gian hãy ngừng trôi, cho tôi được sống mãi với những tháng ngày đầy ấp tiếng cười, cho tôi có thêm thời gian để nhìn lại, để gửi trọn yêu thương cho thầy cô, bạn bè, cho những góc nhỏ của ngôi trường thân mến.
Ngày mai, trong hành trang tôi mang theo bước vào đời sẽ luôn có những kỉ niệm của một quảng đời tôi đi học. Sơ cấp ơi! Dẫu mai này mỗi người một phương chúng mình không thể gặp nhau nhưng hãy luôn nhớ về nhau, về những kỉ niệm mà chúng mình đã có với nhau, Sơ cấp nhé!
Ni sinh Nhuận Dung